Mưa Đêm
Nghe mưa gác vắng một đêm trường
Hiên sau xao động lá trêu sương
Mùa đi qua rồi hay còn nữa
Day dứt chi thêm, phố đượm buồn?
Xưa nay vốn dĩ chuyện thơ phú là điều phù phiếm trong cõi sống thực, lại càng là loại ảo ảnh không đáng bận tâm khi quay cuồng giữa đất cát tiền bạc như tôi. Tôi làm đất, cái nghề phục vụ tự cho mình rằng giúp ích đời nhưng thật ra cũng nằm trong phường giá áo túi cơm chứ thơm tho gì cho cam mà thơ văn, mặc khách. Hơn nữa, cái thứ thương nhân đã là loại mạt hạng trong xã hội đông phương, con buôn làm nghề, buôn cái kiến thức với chút hiểu biết mọn chứ đâu có quan cách gì đâu mà dám viết thơ nảy mực.
Nhưng khốn nổi, cái sự đa cảm với tứ thời, cái hồn bay bổng của kẻ tham lam hương vị đời, hít lấy hít để cảm xúc khốn tả đầy lồng ngực mỗi lúc cảm thán về cuộc sống hay tình cảm và vì thế cái “hồn” nó cứ dày vò cái “xác” thực dụng vậy. Thôi thì, kệ mẹ nó đời, dẫu biết văn ngu chữ xấu, lại không nghề nào nên bột nên hồ nhưng đời sống được mấy, thích gì viết đó, buồn vui gì cũng là cảm xúc, viết ra được có chăng sẽ quý? Rồi một ngày sau, nhỡ vui vui lại lôi ra đọc lại được bữa cười vui vẻ mà nhạo thân mình đã quá đa cảm trong xã hội nhiễu nhương vậy.
Hà Nội, 09/11/2016.- Gió lạnh đầu mùa.